Nameless Garden

(Digital calligraphy – Chiron Duong)

Khu Vườn Không Tên

Tôi có một khu vườn, nói chính xác hơn nó là một ban công nhỏ được lắp đầy bởi nhiều loài cây. Chuyện bắt đầu vào ngày tôi chuyển đến căn gác mái này, tôi đã nhờ bạn tôi phủ xanh khoảng ban công với một tốc độ thần kì đến nỗi ngày hôm sau đó, tôi còn chưa kịp làm quen với sự tồn tại của chúng. Một vài ngày nữa, tôi bận rộn trong những ý tưởng mới mẻ, như một bà mẹ văn phòng đang trèo hết ngọn núi sổ sách này đến ngọn núi sổ sách khác và đến khi gần chạm đến đỉnh ngọn núi cuối cùng, bà ấy mới hốt hoảng vì đứa con mình đã bị bỏ lại ở ngọn núi nào đó giữa muôn trùng ngọn núi. Vào lúc bà ta tìm thấy đứa con cũng là lúc tôi thấy khu vườn của tôi đang hấp hối, những cái cây xác xơ, lá xanh chuyển thành vàng như mùa thu chợt đến mà quên cài báo thức. Tôi lại cầu cứu người bạn mình. Cô ấy đã đến với tất cả những nỗ lực và kỹ nghệ trồng vườn, cô tỉa hết những chiếc lá héo rũ, tưới nước, thay đất,… Ngày sau đó khu vườn đã thoát khỏi cơn hấp hối. Tôi cũng dừng việc leo núi.
Thế ra, tôi chẳng biết gì về chúng, không một cái tên nào lấp lánh trong đầu để chờ vớt lên, trừ một khát khao mãnh liệt, bạo lực và rất rõ ràng trong suy nghĩ của một tên bạo chúa bên trong tôi: Hắn muốn một khu vườn để mỗi khi hắn bước ra thì chúng đã giương những chiếc lá xanh để sẵn sàng nghênh đón và ve vuốt tâm trí hắn.
Đôi khi thực vật cũng trở thành nô lệ.
Một ngày nọ, trong khi vượt qua một ngọn núi, tên bạo chúa tìm thấy một cây Hoa Hồng với những chiếc nụ ửng đỏ sắp bung nở, hắn ra lệnh cho cận thần mang về. Sự xuất hiện của cây hoa hồng trong vườn làm cho tên bạo chúa rất háo hức, hắn đều đặn ra vườn cốt yếu để chờ đợi một đóa hồng đỏ rực giữa những sắc độ màu xanh tẻ nhạt mà hắn chẳng muốn đoái hoài tới.
Nhưng lạ lùng thay, mỗi lần hắn ôm bụng nôn nao và tưởng tượng đến sự xinh đẹp tuyệt trần của đóa hồng đang bung nở thì hắn lại thẫn thờ khi thấy những cánh hoa đã rụng dưới mặt đất tự bao giờ. Hết nụ hoa này đến nụ hoa khác, lần lượt như một lời thách thức trước cái nhìn trần tục của tên bạo chúa. Sự giận dữ khiến tên bạo chúa quyết định sẽ ngồi canh cho cái nụ cuối cùng nở thành hoa, nhưng chỉ vừa chộp mắt trong giây lát, lúc tỉnh dậy hắn đã thấy những cái cánh nằm dưới chân mình.
Tức giận, hắn sai người lùng sục tất cả các cây hoa hồng để tạo thành một thung lũng hoa hồng. Tất cả cận thần được tập hợp để đứng canh lấy từng cái nụ. Giờ phút đã điểm, các cánh hoa bắt đầu hé nở, niềm vui sướng tột độ dâng lên trong lòng hắn, từng cái một nở đều tạo thành một cảnh tượng hùng vĩ, màu đỏ nhuốm lên tất thảy gương mặt vẻ trầm trồ và thỏa mãn như khi chứng kiến một kì quang hiếm có. Vài hôm sau một cơn gió lớn thổi qua mang tất cả các cánh hoa bay lên trời, như một đàn bướm đỏ rồi biến mất sau ngọn núi. Các nụ hoa khác chưa kịp nở thì đã chết rũ. Khu vườn rộng lớn như một thung lũng nay đã biến thành màu nâu và đổ rạp sau một cơn dông. Chẳng mấy chốc tất thảy hoa hồng trên thế gian đã chết.
Không cam tâm, tên bạo chúa đích thân lên đường đi tìm một cây hoa hồng khác, lần này tên bạo chúa quyết định trèo ở dãy núi nguy hiểm nhất- nơi có lời đồn về cây hoa hồng cuối cùng còn tồn tại. Tuy nhiên chỉ có một người biết được đường đi lên đỉnh, người đó là một người đàn bà với tóc bết rối và vẻ mặt luôn hớt hải. Đành chấp nhận, tên bạo chúa theo người đàn bà leo hết ngọn núi này đến ngọn núi nọ. Đến khi gần đến ngọn núi có lời đồn về cây hoa hồng tuyệt đẹp ấy, thì người đàn bà bỗng hóa dại- bà ta sựt nhớ ra đã bỏ sót đứa con của mình, thế rồi bà ấy vội vã như một cơn gió mà bỏ mặt tên bạo chúa đang vô cùng hoảng loạn để băng qua ngọn núi này, rồi ngọn núi khác, gào thét tên của đứa con mình. Vào giây phút bà ta lao tới ôm lấy đứa con của mình ở một lưng chừng ngọn núi nào đó thì bất thình lình, trên trời có một thanh gươm lóe sáng đâm sầm vào vách núi, sát bên chân tên bạo chúa, mặt hắn không một chút máu, mãi cho đến khi có một khe sáng màu vàng chảy tràn trên khuôn mặt hắn, đó là khe sáng từ một vết nứt trên mặt đất, hắn nhìn xuống khe nứt đang chia đôi ngọn núi, một cái bóng lấp ló dưới lòng đất sâu, từng chút cái bóng rõ ràng hơn, là cái bóng của cây hoa hồng. Rồi một giọng nói làm hắn sửng sốt: “Ta là đóa hồng cuối cùng, là đóa hồng đầu tiên, chỉ khi nhà ngươi trao trả danh phận cho những nô lệ và chăm sóc thần dân của ngươi thì ngươi sẽ có được ta mãi mãi.”

Chiều về, ánh hoàng hôn lóe sáng, chia cắt các góc nhà đô thị. Từ phía ban công của mình, tôi nhìn hướng đối diện về đỉnh của một ngôi nhà ống cũ, bề rộng hẹp như một tòa tháp, vừa hay lại là một khu vườn đầy hoa hồng đỏ, hứng trọn ánh nắng vàng rực rỡ. Mỗi chiều tối, có một ông già đầu đội đèn, đi rà soát đám sâu trong khu vườn, nhiều lần ông lẩm bẩm như thủ thỉ những câu chuyện cổ tích.

Lòng vô cùng ngưỡng mộ.

 

 

I have a garden, or more precisely, a small balcony filled with many kinds of plants. The story started on the day I moved into this attic. I asked my friend to cover the balcony with greenery at such a miraculous speed that the next day, I didn’t even have time to get used to their existence. A few days later, I was busy with new ideas, like an office mother climbing from one bookkeeping mountain to another, and when she was almost at the top of the last mountain, she panicked because her child had been left behind on some mountain among many mountains. By the time she found her child, I saw my garden dying, the trees withered, the green leaves turning yellow like autumn had suddenly arrived, but the alarm was forgotten. I called my friend for help again. She came with all the effort and gardening skills, pruning all the dead leaves, watering, changing soil,… while I buried myself in the mountain of work. The next day, the garden was freed from its agony. I also stopped climbing the mountain.

So, I knew nothing about them, no name flashed in my mind waiting to be picked up, except for a strong, violent, and very clear desire in the mind of a tyrant inside me: He wanted a garden, He wanted them to be present before his eyes so that every time he stepped out they would be ready to welcome him like a retinue and caress his mind.
Sometimes plants become slaves, too.

One day, while crossing a mountain, the tyrant found a rose tree with red buds about to bloom, and he ordered his courtiers to bring it back. The appearance of the rose tree in the garden made the tyrant very excited, he regularly went to the garden mainly to wait for a bright red rose among the dull shades of green that he did not want to pay attention to.

But strangely, every time he felt nauseous and imagined the exquisite beauty of the blooming rose, he would be stunned to see the petals that had fallen to the ground. One flower bud after another, one after another, as if challenging the tyrant’s worldly gaze. The tyrant’s anger made him decide to sit and watch for the last bud to bloom, but he had only blinked for a moment when he woke up, and he saw the petals lying at his feet.

Furious, he ordered his men to search for all the red rose bushes and create a rose valley. All his courtiers were gathered to stand guard to catch each bud. The moment had come, the petals began to bloom, extreme joy rose in his heart, each one blooming created a majestic scene, the red color dyed all the faces with a look of admiration and satisfaction, as if witnessing a rare miracle. A few days later, a great wind blew and carried all the petals up into the sky like a flock of red butterflies and disappeared behind the mountain. The other buds died before they could open. The garden, which was as large as a valley, turned brown and collapsed after a storm. So, all the roses in the world were dead.

Not satisfied, the tyrant personally set out to find another rose tree. This time, the tyrant decided to climb the most dangerous mountain range, where the last remaining rose tree was rumored to be. However, only one person knew the way to the top, and that person was a woman with messy hair and a flustered expression. The tyrant accepted and followed the woman up one mountain after another. When they were near the mountain where the beautiful rose tree was rumored, the woman suddenly became mad – she suddenly remembered that she had forgotten her child, and then she hurried like the wind, leaving the panic-stricken tyrant behind, crossing this mountain, then that mountain, screaming the name of her child. At the moment she rushed to hug her child on the side of a mountain, suddenly, a sword flashed in the sky and crashed into the cliff, right next to the tyrant’s feet, his face was bloodless, until a golden light streamed down his face, it was the light from a crack in the ground, he looked down at the crack that was dividing the mountain in two, a shadow was looming deep underground, little by little the shadow became clearer, it was the shadow of a rose tree. Then a voice startled him: “I am the last rose, the first rose, only when you give back the names to the slaves and take care of your people will you have me forever.”

In the afternoon, the sunset flashes, dividing the corners of urban houses. From my balcony, I look in the opposite direction to the top of an old tube house, narrow as a tower, which happens to be a garden full of red roses, absorbing the brilliant yellow sunlight. Every evening, there is an old man with a lamp on his head, checking the worms in the garden; many times, he mumbles like whispering fairy tales.

My heart is filled with admiration.

 

 

 

Share: